Dạ Khúc
Chân nhịp nhàng lòng nghe hương nằng nặng
Đây bài thơ không tiếng của đêm tơ
Bích Khê
Trăng vừa đủ sáng để gây mơ
Gió nhịp theo đêm không vội vàng ...
Xuân Diệu
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết
Trong suốt không gian tịch mịch đời
Xuân Diệu
Dù rằng một chữ cũng thơ
Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa
Dù rằng một cánh cũng hoa
Dù rằng một nửa cũng là trái tim
Nguyễn Bính
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh
Cho gió du dương điệu múa cành
Xuân Diệu
Những lời huyền bí tỏa lên trăng
Những ý bao la rủ xuống trần
Những tiếng ân tình hoa bảo gió
Gió đào thỏ thẻ bảo hoa xuân
Xuân Diệu
Đêm nay hồn lặng làm sao
Cảnh thu ôm cả chiêm bao vào lòng
Sao xanh lợt phím tơ đồng
Gió ơi là gió buồn đông thổi về
Bích Khê
Ngày trong lắm lá êm hoa đẹp quá
Nhan sắc ơi cây cỏ chói đầy sao
Xuân Diệu
Gió thanh chia mình
Trong cành lá biếc
In như ái tình
Mơn qua trời thiếc
Lan giữa làn hương
Xuân Diệu
Tình hôm qua dài hôm nay thương nhớ
Im lặng nhìn bỗng ý lặng lờ lên
Bích Khê
Đây chùm mong nhớ khóm yêu đương
Đây nụ mơ màng đợi ánh sương
Đây lá bâng khuâng run trước gió
Đây em cành thẹn lẫn cành thương
Xuân Diệu
Dù rằng một chữ cũng thơ
Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa
Nguyễn Bính
Nhận xét
Đăng nhận xét