Thơ Thiền
Người nhàn hoa quế rụng
Đêm lặng núi quạnh hiu
Trăng mọc chim rừng tỉnh
Khe xuân thỉnh thoảnh kêu
Vương Duy
Ra cửa thì thôi bận mịt mờ
Không đi muôn dăm hãy còn mơ
Muốn biết đường ra khỏi cửa viện
Khói lam nhẹ biếc quyện trời thơ
Phật Quế Tuyền thiền sư
Đỉnh non mây trắng cuộn rồi tan
Bên trời đi lại bóng trăng ngà
Cúi đầu bước vào hiên nhà cỏ
Bất chợt vỡ cười mấy trận vang
Bạch Vân Đan thiền sư
Tìm xuân chẳng thấy bóng xuân sang
Giày rơm dẫm nát đỉnh mây ngàn
Trở về chợt ngửi hương mai ngát
Xuân ở đầu cành đã chứa chan
Mỗ Ni
Trăng rọi tùng kia bóng ngắn dài
Trời in ao nước bóng xa gần
Chói chang không hẳn trời đúng ngọ
Đêm thu không ngắm biết đâu rằm
Đan Hà Trần thiền sư
Tay Phật xòe ra gương sáng soi
Vạn tượng không sao giấu bóng hình
Mỗi sáng phương Đông mặt trời mọc
Không ít hành nhân hỏi Bính Đinh
Thiền sư Chiếu Giác Tổng
Đỉnh non mây trắng cuộn rồi tan
Bên trời đi lại bóng trăng ngà
Cúi đầu bước vào hiên nhà cỏ
Bất chợt vỡ cười mấy trận vang
Bạch Vân Đan thiền sư
Về nhà há ngồi giường mây biếc
Ra cửa không vào bãi cỏ xanh
Bốn hướng tiêu dao không lẩn tránh
Về không đối đãi vốn tính mình
Đan Hà Tư Trần thiền sư
DNStyle
Nhận xét
Đăng nhận xét